Cuộc sống vô thường

Cuộc sống vô thường
Photo by Tron Le / Unsplash

Nghe có vẻ thật xa vời, triết lí, nhưng hiện tại mình đang trải qua những ngày mà mình thật sự cảm nhận được sự "vô thường" của cuộc sống.

Hai vợ chồng mình rời Việt Nam tới nay đã hơn 3 năm. Mặc dù sống và làm việc tại một nước phát triển top đầu thế giới nhưng mình vẫn không bao giờ quên được quê hương Việt Nam, nơi mình đã sinh ra, lớn lên và trải qua hơn 20 năm tuổi trẻ tươi đẹp, rực rỡ. Hai vợ chồng vẫn bảo nhau rằng 20 năm nữa, khi con cái đã khôn lớn, trưởng thành và tự đi trên đôi chân vững chãi thì hai vợ chồng sẽ về Việt Nam dưỡng già, nghỉ hưu. Tụi mình cũng sẽ cố gắng hằng năm về thăm gia đình hai bên, thăm bố mẹ họ hàng anh chị em. Công việc hai vợ chồng ở bên này dù không bằng ở Việt Nam, thậm chí tích lũy cũng ít hơn nhưng đổi lại là môi trường sạch đẹp, chất lượng, cuộc sống ít lo lắng, trẻ con có nơi chơi đùa vui vẻ vô tư không phải lo nghĩ, không cần phải bật "chế độ sinh tồn". Như vậy mình cũng nguyện đánh đổi sự thoải mái của hai vợ chồng cho các con.

Những tưởng mọi điều đang diễn ra trơn tru, đúng kế hoạch thì đột nhiên mình nhận được tin từ gia đình ở Việt Nam, bố mình bị ung thư thực quản!

Ung thư vẫn là một cái gì đó thật đáng sợ! Dù biết khoa học kĩ thuật tiên tiến phát triển nhưng tỉ lệ chữa khỏi và cách chữa trị triệt để vẫn là bài toán khó, không chỉ ở Việt Nam mà trên toàn thế giới. Mình nghe ai đó bị ung thư cũng nhiều, nhưng khi điều đó thật sự xảy ra với chính người thân, gia đình mình, mình vẫn không khỏi bàng hoàng. Khi bố mình phát hiện ra bệnh thì nó đã tiến triển tới giai đoạn tiếp theo rồi. Trước đó bố cảm thấy đau họng, ăn uống khó khăn, điều trị các cách thông thường không khỏi mới đi chụp chiếu kĩ và phát hiện ra khối u này ở thực quản. Ngay lập tức bố mẹ đã liên hệ và sắp xếp lịch ở bệnh viện K để tiến hành điều trị, đợt đầu tiên sẽ là ngay thứ 2 tuần sau.

Giờ này hai vợ chồng mình đang chờ xem chi tiết kết quả và liệu trình điều trị của ông để quyết định thời điểm về Việt Nam. Tụi mình còn một số việc dang dở chưa hoàn thành. Tới cuối tháng 5 sang năm nhà mình mới đủ điều kiện thi quốc tịch. Mình cũng vừa đặt cọc một căn nhà mới cho sang năm. Căn nhà hiện tại cũng chưa bán được. Ngoài ra, công việc của mình khi về Việt Nam cũng là một điều băn khoăn. Nếu như ở Sài Gòn, mình sẽ dễ dàng có một công việc tốt với mức lương cao, nhưng như vậy sẽ không ở gần ông bà để động viên giúp đỡ gì được. Bây giờ mình cũng đã có em bé, không còn tự do bay nhảy khắp nơi như trước được nữa. Mỗi lần di chuyển đều phải cân nhắc sắp xếp thật cẩn thận. Mấy buổi tối hôm nay hai vợ chồng nói chuyện rất nhiều, cân nhắc các phương án trước sau mà vẫn chưa tới đâu cả.