Nơi mình thuộc về

Vậy là gia đình mình sắp kết thúc chặng đường 5 năm lần thứ...N tại Canada. Khi quyết định ra đi vào năm 2021, chúng mình không biết trước và cũng không chắn chắn rằng đó là quyết định đúng đắn hay không, nhưng chúng mình đã dám làm.
Ngày 30/07/2021, ngay giữa đỉnh dịch Covid, có hai vợ chồng trẻ vượt qua muôn vàn khó khăn cách trở, từ Sài Gòn trở về thăm lại quê nội, quê ngoại trong vòng một tháng, và rồi lên máy bay tới một đất nước cách nửa vòng trải đất. Mình vẫn còn nhớ ngày bà ngoại sang giúp hai vợ chồng chăm cháu năm ngoái, sau khi trải qua hành trình bay HN-Tokyo-Toronto-Saint John, bà nói chắc đây là nơi xa nhất quả đất, không còn chỗ nào xa hơn nữa rồi. Đó là chuyến bay đầu tiên và chắc cùng là duy nhất ra nước ngoài của bà.
Ngày 30/07/2025, cả nhà mình sẽ lên máy bay về lại Việt Nam, vé một chiều, chưa hẹn ngày trở lại. Có còn điều gì nuối tiếc không? Có chứ, mình mới chỉ ở một nơi, mình chưa đi khám phá khắp Canada rộng lớn này, đặc biệt là phía bờ tây Vancouver, Alberta. Vợ chồng mình thậm chí đã mua nhà ở Alberta, dự định sẽ chuyển tới trong năm nay và dành thời gian tiếp theo ở Canada tại phía bờ tây. Nhưng mọi chuyện ập tới bất ngờ và cả nhà quyết định về VN thôi, về nơi mà mình thuộc về.
Đầu năm 2025 này, mọi chuyện dường như không được thuận lợi lắm đối với gia đình mình. Có lẽ 2021-2022-2023-2024 đã ưu ái chúng mình quá nhiều rồi nên bây giờ lấy bớt lại một chút.
- 2021: Hai vợ chồng sang Canada, chồng đi học và có việc làm thêm remote, vợ đi làm cũng remote 100%. Cả hai có thời gian nghỉ ngơi làm quen với cuộc sống và enjoy Canada.
- 2022: Mình có việc làm full time, nhà mình thành thường trú nhân Canada, mua ngôi nhà đầu tiên đẹp đẽ tại khu dân cư tốt nhất tại địa phương.
- 2023: Em bé đầu tiên ra đời thuận lợi, trộm vía ăn ngoan ngủ ngoan, cuối năm hai vợ chồng còn về VN chơi một chuyến dài.
- 2024: Trở lại Canada và bắt đầu lại cuộc sống thường nhật. Với sự giúp đỡ của bà ngoại, mọi việc trở nên dễ hơn 1800 lần so với trước đó hai vợ chồng tự xoay xở với nhau.
Cuối năm 2024, đầu 2025, nhiều sự việc không mong muốn ập đến làm cả gia đình stress. Ông ốm, vợ nghỉ việc, cả nhà đã bán đi ngôi nhà đầu tiên mua năm 2022, chuyển xuống một nơi cũ hơn, nhiều vấn đề hơn, hàng xóm không thân thiện, thậm chí oto của mình còn bị trộm mở cửa vào lấy đồ, may không mất gì nhiều. Bà ngoại cũng đã quá chán cuộc sống xa quê hương và muốn về nhà lắm rồi. Quả thật nhìn lại thì mình đâu có gì kết nối với nơi đây?
Mình dùng từ kết nối, nghĩa là những thứ gắn bó chặt chẽ với gia đình mình, với bản thân mình, những thứ mà mình sẽ nhớ về khi xa cách, những thứ là hơi thở, là cuộc sống hàng ngày, ngấm vào máu thịt của mình. Với ý nghĩa như vậy thì mình cảm thấy chưa gắn bó được với thành phố này.
- Cuộc sống hàng này có gì? Chỉ có sáng đi làm, tối về nhà ăn cơm với gia đình, vậy thì ở đâu chả được, đâu phải ở đây.
- Con cái thì sao? Bé nhà mình hơn 2 tuổi rồi nhưng vẫn chưa đi nhà trẻ ở đây, và thực sụ sau khi tìm hiểu thì mình cũng không muốn cho con đi nhà trẻ ở đây, mình không hài lòng với chất lượng giáo dục tại tỉnh bang mình đang ở.
- Công việc: hiện tại chỉ có mình đi làm, vợ đã nghỉ việc rồi. Công việc hiện tại của mình cũng không có tiến triển, mình đã làm ở đây 3 năm và đã hiểu môi trường, cách làm việc của tập đoàn này. Và thú thực mình cũng không muốn tiếp tục cống hiến cho tư bản kiểu này nữa.
- Nhà cửa: ngôi nhà đầu tiên đẹp đẽ của hai vợ chồng đã bán rồi. Ngôi nhà hiện tại mua với mục đích cho thuê và đã có người thuê luôn rồi. Chỉ còn ngôi nhà mới ở tỉnh bang khác còn đang dang dở khiến mình bận lòng mà thôi. Lăn tăn nên bán hay để đó cho thuê.
- Bạn bè, người thân: Nhìn lại thì không có ai ở đây cả. Hoặc là mình chưa tìm được những người bạn để chia sẻ, để đi chơi, để trò chuyện, để làm phong phú thêm đời sống tinh thần.
- Đời sống tinh thần: những thứ nhỏ nhỏ kiểu như đi cafe, đi xem phim, đi ăn uống, đi chơi thư giãn. Những thứ ấy ở đây không hợp với phong cách của mình và gia đình mình. Có lẽ các thành phố lớn hơn sẽ phong phú hơn, mình chưa có cơ hội trải nghiệm điều này. Lần sau quay trở lại Canada, mình sẽ chọn cuộc sống đô thị lớn để trải nghiệm xem sao. Hoặc là sang Mỹ?
Vậy là, không có kết nối, không có gì níu chân, không còn lí do để ở lại chính là lí do để mình quyết định quay về VN. Mình nhớ 4 năm trước chúng mình mạnh mẽ, nhanh nhẹn, năng động biết bao nhiêu thì gần đây mình chậm chạp, lì lợm, lười bấy nhiêu. Thế giới thay đổi và thay đổi ngày càng nhanh, nếu mình không tiến lên hoặc tiến chậm hơn người khác cũng có nghĩa là đi lùi rồi. Tụi mình vẫn còn trẻ, vẫn muốn mọi thứ nhanh chóng, hối hả một chút. Có lẽ 20 năm sau sẽ khác, nhưng hiện giờ là như vậy.
P/s: sau khi viết xong và đi tìm hình ảnh cho bài viết, không hiểu sao mình lại tìm hình ảnh về Sài Gòn mà không phải là Hà Nội hay ở quê. Có lẽ Sài Gòn vẫn là nơi mình thấy phù hợp nhất với lối sống của mình và gia đình.