Sống cho chính mình

Sống cho chính mình

Hôm cuối tuần vừa rồi mình đi làm nails ở tiệm, bị mấy em 2K cười "ôi sao anh già thế rồi cơ á" =,= Nhìn lại thì đúng là mình đã 3x thật rồi, không còn trẻ trung gì nữa. Cái độ tuổi mà người ta hay gọi là khủng hoảng tuổi 30.

Tuổi 3x không lớn cũng không nhỏ, không già cũng không trẻ, nó ở lưng chừng. Mà chính cái lưng chừng đó khiến người ta mất phương hướng. Lưng chừng ở nhiều quyết định lớn mà sẽ ảnh hưởng tới cuộc đời sau này. Nếu khi người ta còn trẻ 19 đôi mươi, sai thì làm lại, có gì đâu. Không thích cái này thì làm cái khác, không sao cả. Thì ở cái tuổi này, người ta phải có trách nhiệm nhiều hơn, trách nhiệm với gia đình, với con cái chứ không chỉ là sống cho bản thân mình nữa. Một quyết định sai lầm có thể ảnh hưởng tới cả gia đình chứ không chỉ bản thân. Vì vậy, người ta dè dặt hơn, thận trọng hơn, ít dám liều hơn hồi còn trẻ.

Đến tuổi này rồi, suy nghĩ của mình cũng có sự thay đổi. Mình bớt tranh đua, bớt háo thắng, trầm tĩnh hơn. Trong công việc, không còn mạnh mẽ cống hiến sức lực cho tư bản, bán sức bán mình, sống chết để leo lên các nấc thang thăng tiến trong công việc nữa. Khoảng 5 năm trước mình muốn là manager, quản lí đội nhóm rồi lên tới director, đảm nhiệm các trọng trách to lớn trong công ty, muốn vị trí cao, lương thưởng cao hơn. Khi đó mình sẵn sàng làm thêm giờ, tăng ca, làm nhiều việc hơn so với người khác, ít thời gian cho bản thân, cho gia đình.

Rồi khi sang tới Canada, mình bị vướng vào cái bẫy Rat Race của tư bản, chính xác hơn là của middle class. Khi cả 2 vợ chồng có công việc đầy đủ, không còn lo lắng gì về cuộc sống hàng ngày, mình bắt đầu muốn có nhà to cửa rộng, tại khu vực cao cấp với lí do là sau này tốt cho con. Sau khi có nhà to thì lại muốn có một chiếc xe mới tinh cùng rất nhiều tiện ích khác sắm sửa trong nhà. Mình nhớ khi đó mỗi tháng hai vợ chồng chỉ dư ra được $1000. Mỗi lần đi chợ bill cả 200-300 đô mà ko hiểu mua những gì nhiều thế trong khi trước đó lúc đi thuê nhà cả tuần chỉ hết có $80 tiền thực phẩm. Năm ngoái, khi cả nhà dự định chuyển sang 1 thành phố mới, bọn mình lại có quyết định mua nhà. Tuy lần này khôn hơn tí nhưng vẫn chưa đúng lắm, ngôi nhà mới này vẫn là 1 gánh nặng cho chúng mình chứ ko đẻ ra thêm tiền.

Tháng trước, đùng 1 cái, vợ mình bị cho thôi việc. Ngay lập tức. Không có thương lượng. Chỉ 1 cuộc họp ngắn 5 phút với nhân sự và 1 email quy trình nghỉ việc. Một cú shock thật sự cho cả hai vợ chồng. Trước đó 1 tuần còn vừa mới xem phim về trường hợp tương tự của một anh IT 45 tuổi, sau nhiều năm cống hiến bị cho nghỉ, rồi đi chạy xe ôm công nghệ. Đúng là điềm báo mà. Vợ mình buồn lắm, mình cũng thế. Nhưng cả hai nhận ra đây là một cơ hội, một lần dừng lại để nhìn lại toàn bộ chặng đường đã qua. Một cơ hội để tự hỏi, nếu bây giờ dừng lại, sau hơn chục năm cày cuốc vừa qua, nếu không đi làm nữa thì chúng mình có gì trong tay?

Tư bản vẫn là tư bản, bản chất là tối đa hóa lợi nhuận, dòng tiền cho công ty. Nghe thì thật phũ phàng nhưng có lẽ cái thời bố mẹ mình hoặc các thế hệ trước cống hiến 30-40-50 năm cuộc đời cho một công ty đã qua rồi. Không còn những công ty sẵn sàng giữ nhân viên như vậy nữa. Công nghệ thay đổi, công ty cần tối ưu vận hành, cắt giảm tối đa chi phí, mà nhân sự chính là một trong những chi phí nhiều nhất. Nếu AI hay một con robot có thể thay thế cả chục người thì đơn giản là họ sẽ bị cho nghỉ việc. Chỉ mới chục năm trước thôi, khi mình mới bắt đầu đi làm, văn hóa công ty là một cái gì đó người ta tự hào lắm, và mất nhiều công sức để xây dựng, để giữ chân nhân lực giỏi, người tài cho công ty. Bây giờ thì không thấy ai nhắc tới vấn đề này nhiều nữa. Đúng là đáng buồn. Nhưng thời thế thay đổi, bản thân mình cũng phải thay đổi theo thời cuộc hoặc là bị đào thải. Hai năm gần đây, nhiều công ty lớn sa thải nhân viên hàng loạt, mỗi lần hàng ngàn người chứ không chỉ là 1-2 vị trí nữa. Lúc này, hàng ngày mình đều chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống ngay ngày mai mình sẽ nghỉ việc.

Mấy tuần trước mình có dành vài ngày ra đọc lại cuốn sách Cha Giàu Cha Nghèo. Cuốn sách này ngày xưa mình bị bên đa cấp dụ dỗ và đi học mấy khóa self-help nên mới biết đến. Hồi đó đọc thấy có vài ý đúng nhưng chả đọng lại gì cả. Bây giờ sau hơn chục năm đọc lại mình mới thấy có một số điểm hay và có thể học được. Một trong những điểm đó là tìm cách thoát ra khỏi vòng xoay cuộc sống đi làm, cống hiến, mua nhà mua xe nợ, cày cuốc mà không dám nghỉ. Mình chưa dám nói là mình sẵn sàng cho tự do tài chính, nhưng ít nhất mình đang chuẩn bị cho nó để rời khỏi vòng xoáy này. Mình cũng không nghĩ đến việc nghỉ hưu hay kiểu nghỉ ngơi tận hưởng mà chả làm việc gì cả, mình vẫn muốn làm việc, nhưng làm cho bản thân mình, làm những gì mình thích và tận hưởng quá trình làm việc đó. Hay nói cách khác, mình muốn sống cho chính mình, không phải là sống cho ai khác cả.