Em bé nhà mình đã được 1 tuổi

Em bé nhà mình đã được 1 tuổi

Hôm nay chưa biết viết gì để làm mới blog nhưng do đã hứa với bản thân phải chăm chỉ viết hơn, nên mình dành 1 góc nhỏ này để viết về em bé và quá trình đồng hành cùng con của gia đình mình.

Vậy là đã tròn 1 năm từ ngày em bé chào đời giữa sự bỡ ngỡ, lạ lùng của hai người lần đầu làm cha làm mẹ. Nếu như ở Việt Nam, mọi chuyện có lẽ đơn giản hơn nhiều vì sẽ có sự giúp đỡ từ nội ngoại, cùng với các anh chị đã có em bé trước đó truyền lại kinh nghiệm. Thế nhưng ở Canada, chỉ có hai bố mẹ với con mà thôi, tất cả mọi thứ đều mới, đều lạ lẫm với cả con và cả bố mẹ.

Nhớ lại những ngày đầu tiên đưa con về nhà, bố mẹ bối rối đến cực độ khi con quấy khóc, không chịu ăn, không chịu ngủ giữa đêm. Những ngày đầu bố mẹ còn học đòi phương pháp này, phương pháp nọ, đòi tập cho con tự lập ngủ riêng haha. Rồi về sau cả bố cả mẹ đều không nỡ nhìn con khóc mà bế con, ôm con ngủ cả đêm. Thậm chí có những hôm con không chịu ngủ, bố mẹ lấy xe đẩy con đi vòng vòng quanh nhà để con ngủ ngon. Những trải nghiệm đó có lẽ chỉ có một lần trong đời mà thôi.

Về sau khi con và bố mẹ đã làm quen với nhau, con hợp tác hơn, bố mẹ cũng hiểu ý con hơn. Bố mẹ biết khi nào con đói, khi nào con buồn ngủ. Bố biết làm thế nào để thay tã, thay bỉm, tắm cho con, thay quần áo cho con mà con không khóc. Mẹ biết bế bồng, ẵm con, cho con ti dễ hơn, con vào giấc ngủ dễ hơn.

Nhoắng một cái 6 tháng đã trôi qua, con đã lớn hơn nhiều. Ngày con chào thế giới chỉ có chưa tới 3 kg mà giờ mỗi tháng con tăng đều 1 kg, mặt phúng phính, chân tay mũm mĩm đáng yêu. Thế là cả gia đình mình dắt nhau về Việt Nam thăm ông bà nội ngoại. 3 tháng ở Việt Nam là kì nghỉ dài nhất trong đời của bố mẹ. Cũng chỉ con mới tạo điều kiện cho bố mẹ có khoảng thời gian tuyệt vời đó mà thôi. Bố mẹ hi vọng con cũng đã có khoảng thời gian vui vẻ với ông bà và các cô dì chú bác ở Việt Nam. Bố mẹ đã chụp ảnh và quay rất nhiều video để sau này con có thể xem lại rồi nhé.

Ngày quay trở lại Canada, bà ngoại đi cùng chúng ta, bố mẹ thật sự không biết sẽ xoay sở làm sao nếu không có bà khi cả bố và mẹ quay lại làm việc toàn thời gian 8 tiếng/ ngày. Nhờ có bà giúp trông con và nấu ăn, bố mẹ rất yên tâm. Mẹ vẫn làm ở nhà nên có thể thỉnh thoảng chơi với con nhưng 90% thời gian là nhờ có bà ngoại.

Tuần trước, con đã chính thức "có tuổi" rồi. Con chập chững tập đi những bước chân đầu tiên, lũn chũn, lũn chũn, đáng yêu vô cùng. Bố và mẹ ngồi nhìn lại, không ngờ chúng ta đã trải qua cả một năm trời cùng nhau. Nhìn lại những hình ảnh, video ngày con còn bé xíu, đỏ hỏn và bây giờ đúng là một trời một vực. Thời gian trôi qua đúng là không thể lấy lại được, có những kỉ niệm, trải nghiệm chỉ có một lần. Trẻ con lớn lên là không thể bé lại. Do vậy bố mẹ luôn trân trọng từng khoảnh khắc được ở bên con mỗi ngày, mỗi giờ.

Bố mẹ cũng không có kì vọng lớn lao, không áp lực gì lên con cả, bố mẹ muốn con được có tuổi thơ vui vẻ, có nhiều trải nghiệm quý giá. Bố mẹ di cư qua Canada cũng là vì con, để con có những thứ mà bố mẹ chưa có trước đây, có môi trường tốt hơn, có 2 tấm Hộ chiếu quyền lực để đi đến bất cứ nơi nào con muốn mà không có rào cản.

Bố mẹ yêu con rất nhiều, con mèo nhỏ đầu gấu của bố mẹ!